SỰ BÌNH AN TRONG CHÚA

 






Việc Chúa làm đều mang lại sự hạnh phúc và bình an.

Đồng Nai, tháng 3 năm 2010, tại một vùng đồng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên.

Tôi sinh ra trong một gia đình Công Giáo đạo gốc, từ thuở nhỏ đã được học giáo lý và

tham gia sinh hoạt thiếu nhi và cho đến bây giờ tôi cũng vẫn đang tiếp tục trong hành

trình đức tin ấy. nhiều lúc trong cuộc sống trên trần gian này tôi cũng gặp và đụng chạm

không ít những đắng cay và khó nhọc từ trong gia đình cho tới ngoài xã hội mặc dù tuổi

đời hiện tại cũng còn đang xuân xanh. Trong những hương vị đắng cay ngọt bùi của cuộc

sống tôi cũng thầm nghĩ rằng, Chúa có thấu suốt con không? Sao con thấy nghiệt ngã thế

này, sao con k thấy công bằng trong cuộc sống, Ngài ở đâu? Xin hãy giúp con một chút

xíu bình an thôi cũng được.

Một vùng nông thôn mới ở vùng đồng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên học tập tại đó, hàng

xóm láng giềng cũng khá hài hòa và thường xuyên quan tâm tới nhau, nhà này hỏi thăm

nhà kia cứ thế dẫn tới một không gian yên bình và đầy tràn yêu thương, trước mắt là

trong cảm nhận của người khác khi được thị kiến một cảnh tượng hết sức thanh bình,

nhưng mà rồi yên ổn quá thì sa ngã lại tìm cách xâm nhập hội sinh trong cái thanh bình

ấy, làm chao đảo mọi thứ xung quanh tôi, cụ thể là rượu chè, cờ bạc, cầu cơ, đánh nhau,

đòi nợ bạo hành tràn lan khiến khung cảnh êm đềm ngày nào giờ trông như một vùng

điêu tàn của bóng tối. năm đó tôi học lớp 9, sát cạnh nhà tôi là một hàng xóm tốt bụng

nhưng mà rồi vì điều gì đó khiến gia đình tan tác, cãi nhau đánh nhau triền miên, có thể

lục đục trong gia đình chưa giải quyết được, hoặc vì chuyện gì đó khiến anh chồng tức tối

không làm chủ được bản thân, trút giận lên chị vợ bằng những cơn bạo hành trong đớn

đau. Lúc đó 1 em con của anh chị đó, năm đó em còn nhỏ, khoảng chừng 9 hoặc 10 tuổi

vì quá sợ hãi mà bỏ chạy, em chạy qua nhà và gặp tôi với vẻ mặt sợ hãi, như thể em đau

khổ và đớn đau tột cùng cho em và người mẹ đang bị bạo hành, tôi cũng nghe được tiếng

khóc xé lòng ấy nhưng mà rồi tôi biết làm được gì vì tôi chưa đủ can đảm để đi can ngăn

khi có xung đột mà nhà tôi lại k có ai ở nhà.

Em nói với tôi: anh Hải ơi, giúp em với, ba em đánh mẹ, đau lắm, em không dám ở nhà.

Tôi nói em: ừ, anh có nghe, có biết nhưng mà bây giờ anh làm gì được mà giúp em đây?

Em nói: ít ra anh lớn hơn em, anh qua nói ba em đừng đánh mẹ em nữa, có khi ba em lại

nghe.

Tôi kêu em: thì anh lớn hơn em thật nhưng mà anh cũng sợ chứ, anh không được như

những người trưởng thành, lỡ qua nói không được ổng lại nắm đầu ổng đánh cả anh thì

cũng như không. Thôi em cứ ở đây, xung đột rồi cũng có lúc thôi, chiều đi lễ chung với

anh, mà nếu lát nữa không thấy cãi nhau nữa thì em về lại nhà.

Nhưng mà rồi xung đột vẫn cứ tiếp diễn, đơn giản chỉ vì rượu chè, chén chú chén anh

hàng ngày, rượu vào lời ra nên mới thành tai họa như thế.


Em đi lễ chung với tôi, vừa đi vừa khóc rướm nước mắt mà tôi chỉ biết nhìn và thông cảm

, tôi rất ít khi chảy nước mắt với và vì ai, trừ khi quá xúc động mà thôi. Thật tình tôi

thương em còn nhỏ mà đã phải chịu giày vò tình thần, nhưng nói thì nói thế nghĩ thương

cho em nhưng cũng thương cho cả bản thân tôi vì gia đình tôi cũng chưa có sự hòa thuận

trong gia đình lắm đâu, nhưng nhìn em chứng kiến những cảnh bạo lực gia đình thì lại

không hay và không đẹp vì vốn là một gia đình Công giáo thì các bậc sinh thành phải làm

gương cho các em noi theo mới đúng đạo.

Trong nhà thờ tôi chỉ biết cầu nguyện, xin Chúa thương xót, xin Chúa thấu nỗi lòng để

thương đến mà ban ơn cho các gia đình đang sống trong cảnh bạo lực được hoán cải và

biến đổi để trở nên nhưng gia đình Công giáo chân chính. Tôi chỉ biết cầu xin Chúa thôi,

xin Chúa thương xót đoái đến lời cầu xin của con, em nhỏ bên cạnh con đây cũng là

người gần con mỗi khi con chán nản em cũng hay đến làm trò vui cười. Và cuộc sống

không có niềm vui chỉ một chút xíu thôi thì nó thật là nhàm chán và hoang tàn. Và tôi

thường giữ lời cầu xin ấy trong các giờ kinh tối trước khi đi ngủ cho tới ngày nay, và hiện

tại em cũng đã lớn và có đủ trí khôn để trưởng thành vào đời, còn tôi thường hay gọi điện

về cho người thân mỗi khi tan làm, mẹ tôi có đề cập đến tình hình quê nhà, có nói với tôi

về anh chị hàng xóm cạnh nhà, giờ êm đẹp lắm, anh chồng thấy thay đổi tính nết, không

còn đánh vợ xung đột bạo hành như trước nữa, cuộc sống gia đình giờ cũng được cải

thiện ít nhiều, 2 vợ chồng thường đi lễ chung với nhau và anh chồng tham gia các công

việc mục vụ giáo xứ và giáo họ như: khiêng kiệu Thánh, nhổ cỏ đền Thánh Gioan Tông

đồ, đọc kinh Mân Côi cùng các hội đoàn trong giáo họ… và đó là điều khiến tôi và bất kể

ai trong vùng ấy đều tán dương và vui mừng. Tôi vui mừng biết bao nhiêu khi được nghe

những thông tin quý giá ấy, và đặc biệt là tôi tin Chúa thông biết mọi sự và việc Ngài làm

đều có lí do và một kết quả là trái ngọt và bình an. Tôi không dám nghĩ đó là lời cầu xin

của tôi nhưng tôi nghĩ ai nhìn thấy cảnh trước đó trong quá khứ cũng đều cầu xin giống

tôi như vậy. Sự bình an của Chúa sẽ đến , chỉ cần chúng ta luôn khao khát hy vọng, tín

thác nơi Ngài.

Việc Chúa làm không để ta phải thất vọng, vì tình yêu Chúa bao la rộng lớn trong mọi

hoàn cảnh, vì lạy Chúa ở mọi nơi mọi thời, Ngài vẫn luôn bên cạnh.


Phạm Hoàng Hải

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này